Tuesday, 1 January 2008

35 Căng Thẳng Học Hành




Cơm cha áo mẹ chữ thầy
Gắng công mà học có ngày thành danh






Hiện nay các em học sinh đang làm cho cha mẹ lo lắng vì những hành động dại dột gây ra bởi stress – trong đó, stress do học hành là nguyên nhân thường gặp. Nói nôm na, stress là tình trạng lo lắng hay căng thẳng tâm lý quá đáng. Thể xác các em có thể to lớn nhưng khả năng chịu đựng rất kém chứ không giỏi như người lớn chúng ta ngày xưa.



Học nhiều cũng … stress!

Theo Văn phòng Thống kê Quốc gia Nam Hàn, trong 3 năm 2000 – 2003 đã có hơn 1000 học sinh, sinh viên tự tử. Con số lên cao nhất vào tháng 10 là tháng tổ chức thi tuyển sinh vào các trường đại học.

Vấn đề chưa ngừng lại tại đó.

Mới đây bộ Giáo dục Nam Hàn ra thông báo rằng: tiêu chuẩn để được chọn vào đại học ngoài điểm thi tuyển theo chương trình nay sẽ được tính thêm điểm trung bình GPA thời trung học. Nghĩa là ngoài việc học “giỏi” các em còn phải học “giỏi hơn” những học sinh khác. Điều này một lần nữa làm gia tăng sự cạnh tranh mà các em phải chịu đựng. Một học sinh “tốt” thường bắt đầu ngày của mình lúc 6 giờ sáng và trở về nhà mãi tận khuya sau các giờ học thêm tại các trung tâm luyện thi.

Một tháng sau khi có quyết định tính GPA để tuyển sinh vào đại học của Bộ Giáo dục Nam Hàn người ta thấy 5 vụ tự tử. Các em treo cổ, nhảy từ lầu cao, nhảy từ trên cầu xuống sông … Nghĩa là các em làm tất cả để thoát khỏi nợ ... học hành.

Đối với những bậc cha mẹ Việt nam thế hệ trước năm 1975 thì những chuyện học hành như đang xảy ra bên Nam Hàn là "chuyện nhỏ" – vì có tiền, có trung tâm luyện thi để học là quý lắm rồi. Tuổi trẻ thời đó gắn chặt với những tiếng súng nổ và phi cơ gầm thét nên cả một thế hệ có sự chịu đựng dẻo dai. Ngược lại, con em chúng ta cũng như các em tại Ham Hàn sống trong môi trường tiện nghi, đầy đủ không được tập luyện để có sức chịu đựng cần thiết nên dễ bị stress nếu bị bắt … học nhiều.



Học kém cũng … stress!

Ngày 12/12/2006 vừa qua, Shane Halligan, một học sinh lớp 11, đã tự sát tại một trường trung học ở Philadelphia bằng một khẩu súng trường kiểu AK 47.

Em xuất thân từ một gia đình khá giả và đàng hoàng. Đồng thời em cũng là một hướng đạo sinh cũng như một tình nguyện viên cho sở cứu hoả địa phương. Tóm lại đó là một học sinh gắn chặt với cộng đồng chứ không phải là một con người cô đơn.

Trước khi vụ tự sát xảy ra, qua phiếu báo điểm của trường (report card) cha em biết được điểm của em đang xuống thấp. Ông cho rằng có lẽ do em tham gia quá nhiều sinh hoạt ngoại khoá nên bê trễ việc học. Thế nên, vừa như một phương pháp đe doạ vừa như một biện pháp khuyến khích, ông răn dạy con, “Nếu điểm của con không tốt hơn Ba sẽ phải cắt bớt thời gian tình nguyện tại sở cứu hoả và không cho phép con tham dự trại hè Vệ binh Quốc gia (Natioan Guard.)” Thay vì coi những lời của cha như một điều chỉnh cần thiết em lại coi đó như “một điều quan trọng của cuộc đời bị lấy mất” – theo lời Luật sư Bruce Castor của học khu em đang theo học.

Tối hôm bị cha cảnh cáo đó em vẫn coi trận banh bầu dục với cha và ăn tối với gia đình. Buổi sáng đi học em vẫn chào và ôm hôn mẹ – một người vừa tìm lại cuộc sống từ một căn bệnh ung thư. Vở kịch đã được em đóng một cách toàn hảo!

Người cha, trong một cuộc gặp gỡ báo chí đã nghẹn ngào nói, “Con tôi là một đứa trẻ quá được nuông chiều. Tôi nghĩ tôi hiểu con tôi nhưng rõ ràng tôi đã không hiểu những gì cháu đang nghĩ…Điều này chưa từng bao giờ xảy ra trong gia đình chúng tôi. Tôi thật sự không hiểu nổi. Hoàn toàn không hiểu.” Và có lẽ chúng ta cũng như ông, “hoàn toàn không hiểu” một sự việc bình thường, một trách nhiệm cao quý nhắc nhở con cái của cha mẹ phải thực hiện cho đến khi … điều đáng tiếc xảy ra.

Sau đó trên các trang web người ta thấy tràn ngập những lời "nguyền rủa" cha mẹ đã bắt ép các em học hành. Có công bằng không khi các cha mẹ bị lên án như thế?



Học giỏi cũng … stress!

May Zhou có một thành tích học vấn đáng kính nể. Em có điểm SAT toàn hảo (1600) và là Thủ khoa Trung học. Các môn AP mà em thi đều được tối đa là 5 điểm. Cuối cùng em có tên trong National Merit Scholar, một vinh dự mà trong trường chỉ vài em có được. Khi còn học trung học em đã lái xe đi 17 dặm (miles) chỉ để đưọc học ở một trường tốt hơn.

Sau đó em được nhận vào Viện Kỹ thuật Massachusetts (MIT), học xong 4 năm em lấy Cử nhân Điện và Thảo chương (Electrical Engineering & Computer Science) và một năm sau em lấy xong Cao học về Điện cũng tại MIT. Trong thời gian tại MIT em được công nhận 2 bằng sáng chế do kỹ thuật ứng dụng vào chụp hình cho các máy điện thoại di động (cell phone) khi làm việc với Qualcomm Inc. Nhờ vậy năm 2005 em được nhận vào chương trình học PhD tại Stanford.

Thông thường những khó khăn tại Stanford xảy ra cho các sinh viên theo học trình Tiến sĩ là thi PhD Qualifying Exams, xin ngân quỹ làm nghiên cứu (research) và tìm Giáo sư đỡ đầu. Khó khăn của học thi thì em đã hoàn thành (trong khi một số sinh viên khác chưa xong), về ngân quỹ làm nghiên cứu thì em đã xin được học bổng có giá trị là Gabilan Fellowship và cuối cùng là tìm Giáo sư đỡ đầu thì nhiều Giáo sư đã ngỏ lời nhận em vào nhóm nghiên cứu. Mọi sự quá tốt đẹp. Thế giới này dường như bày sẵn bàn tiệc cho em vui hưởng!

Bỗng nhiên người ta không thấy em trong giảng đường cũng như trong các phòng thí nghiệm. Cảnh sát được thông báo truy tìm và 5 ngày sau (25/01/07) người ta thấy xe của em ở trường Santa Rosa College cách Stanford 90 dặm (miles) và em đã nằm chết trong thùng xe (trunk.) Mọi hy vọng em còn sống dù mong manh đã sụp đổ.

Sinh viên trong trường đại học Stanford hoang mang sửng sốt. Nhiều giả thuyết được mang ra bàn cãi. Cảnh sát không cho biết chi tiết hiện trường nhưng dựa vào những bằng chứng họ khám phá trong xe thì đây là một vụ tự tử; tuy nhiên họ cũng không loại trừ những giả thuyết khác và đang tiếp tục làm sáng tỏ vấn đề.

Cha của May Zhou cho tới giờ này vẫn loại trừ nguyên nhân tự tử và yêu cầu điều tra thêm. Khi nhận được tin sét đánh ông đã thốt lên, “Tôi không thể tin nổi. Tôi không thể tin nổi.” Ai có thể tin nổi những điều dường như hoang đường đã xảy ra đó?

Nhiều giả thuyết cho rằng vì áp lực học hành, vì luôn muốn ở vị trí cao nhất đã dẫn May tới khủng hoảng. Tập trung học hành làm khiếm khuyết những giao tiếp xã hội cũng như các phương tiện giải trí. Không ai biết được cơn sóng ngầm tuyệt vọng nào đã xô đẩy giới trẻ tới những hành động liều lĩnh khó đoán trước để phòng ngừa.

Tự tử là nguyên nhân tử vong thứ nhì (nhiều nhất là do đụng xe) xảy ra cho thanh thiếu niên ở Mỹ. Mỗi năm có khoảng 1,100 vụ tự tử trong các trường học theo thống kê của Jed Foundation.

Theo báo cáo của đại học Cambridge bên Anh quốc, tự tử xảy ra khi một người trẻ cảm thấy tuyệt vọng, cho dẫu họ có làm gì đi nữa thì tình hình cũng không thay đổi được. Nguyên nhân chính vẫn là thất bại trong tình yêu, học vấn hay một mục tiêu gì đó mà họ cho là rất quan trọng đối với cuộc đời họ bị bỏ lỡ. Cha mẹ nên lưu ý đến sự thay đổi tâm lý của con cái như hay nổi nóng, tránh gặp mặt mọi người, mất ngủ, than thở rằng không muốn sống... Đừng nghĩ rằng các em không dám làm những gì đã nói!



Khi con cái tỏ ra suy sụp trước một khủng hoảng (rớt một kỳ thi, điểm thấp …) xin quý vị phụ huynh đừng nặng lời và hãy để mắt canh chừng những hành động liều lĩnh – nhất là những em có bản tính trầm lặng, ít nói. Lý do là những rầy la sẽ chẳng thay đổi được gì và có khi còn dẫn con cái tới những quyết định không hay. Hãy gần gũi, an ủi, lắng nghe vì chính trong những thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời con cái mới cần đến tình thương yêu và lòng bao dung rộng rãi của chúng ta.

No comments: